Sứ mệnh thiêng liêng của người bác sĩ sản khoa
Còn nhớ khoảng 5 năm về trước, trở về từ phòng khám sau một ngày mệt mỏi, tôi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện của cô gái trẻ tới phòng khám mang theo tâm trạng lo lắng, sợ hãi và mệt mỏi ấy.
Trong cuộc nói chuyện ban đầu, vẻ mặt của cô bé có vẻ rất sợ sệt, lo lắng và căng thẳng. Tôi cố gắng tìm cách chia sẻ và bắt đầu câu chuyện với cô bé: “Cháu không cần lo lắng như vậy đâu, sao nào, ngồi xuống đây chúng ta bắt đầu buổi khám, để xem em bé của chúng ta thế nào rồi, để xem có tiến hành siêu âm đầu dò được không nào.”
Tôi nhìn cô bé cười, thế nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Em tới ghế ngồi, đối diện với tôi. Nhìn gương mặt đoán chắc cũng chỉ tầm ngoài 20 một chút là cũng. Vẫn còn trẻ như vậy mà niềm vui đến sớm quá. Tôi nghĩ trong đầu như vậy rồi xem sổ thông tin của em, ôi, mới chỉ có 18 tuổi. Cảm giác là có chuyện gì đó không hay, tôi mở lời tiếp: “Hôm nay cháu đến để khám thai đúng không?”
“Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu nhé, phải làm một số xét nghiệm trước, cô cũng sẽ phải hỏi cháu về những thông tin liên quan tới hiện trạng sức khỏe nên sẵn sàng trả lời nhé, vậy chúng ta mới biết được em bé đang thế nào.” Tôi hướng ánh nhìn của mình về cô bé, rất chăm chú, nheo mắt lại: “Cháu sao thế? Ơ hay, ôi…cháu khóc ư? Cô bé, sao thế…”
“Hôm nay cháu tới đây siêu âm và khám để biết mình có thai thật không…Nhưng, đúng là cháu đã có thai thật… Cháu rất sợ, hôm nay cháu đi một mình, người yêu cháu không biết chuyện này, nếu anh ấy biết, chắc anh ấy sẽ bỏ cháu mất…”
Cô bé nhìn tôi, nước mắt lưng chòng, đáng thương vô cùng.
“Cháu đang làm gì rồi?” Tôi gặng hỏi
“Cháu đang là sinh viên ạ!”
“À…” Dường như trong lúc ấy, tôi đã vỡ ra một điều gì đó trong suy nghĩ của mình. Cô bé bé nhỏ trước mắt tôi bây giờ, đang phải một mình đương đầu với bao nhiêu bão tố phía trước, em ấy sẽ ra sao, sau khi rời khỏi phòng khám ngày hôm nay.
“Bác sĩ ơi, liệu có đau không bác sĩ?”
Tôi trấn an em: “Không cháu ơi, bác chỉ làm những xét nghiệm đơn giản, thăm khám bình thường nên không cần lo lắng, căng thẳng.”
“Ý cháu là…”
“Ý cháu là sao?”
“Ý cháu là…Nếu bây giờ cháu muốn bỏ em bé đi… Thì sao ạ…”
Tôi đã thực sự như khựng lại với điều mà cô bé vừa nói với tôi. Điều gì đang xảy ra đây, tôi đang phải chứng kiến câu chuyện gì thế này. Đa phần trong những ca khám của mình, tôi chỉ thường gặp những mẹ bầu hạnh phúc vì thấy con của mình khỏe mạnh, hoặc lo lắng khi đi khám mà đứa bé có vấn đề, còn câu chuyện này, tôi không biết phải bắt đầu suy nghĩ, giải quyết từ đâu, quá đường đột.
Tôi nhẹ nhàng nói với cô bé: “Nghe cô, bây giờ nín lại, chúng ta vẫn sẽ tiến hành khám nhé, còn chuyện đó sau khi khám xong cô sẽ đưa cho cháu lời khuyên. Trước tiên để xem sức khỏe của cháu thế nào đã.”
Thật ra, tôi chỉ đang cố gắng để mình có thể định thần lại. Chí ít, tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa để suy nghĩ xem mình nên làm gì, làm như thế nào với sự việc bất ngờ này. Trong lúc thăm khám, hỏi thăm về sức khỏe, tôi cứ nhớ mãi ảnh mắt đầy lo lắng của em. Đôi mắt giống như chỉ ngày mai thôi, à không, là ngay lúc này, cả thế giới đã sập xuống, không còn bất cứ thứ gì.
Tôi nhận kết quả và đọc kết quả cho em, thai nhi đã được 8 tuần và hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi không thấy bất kỳ một sự hồi đáp nào mang dấu hiệu tích cực cả.
“Vậy, cháu …cháu có thể làm được phẫu thuật bỏ thai nhi đi không bác sĩ, cháu thực sự rất sợ…”
Tôi lấy lại tinh thần, nói với em: “Tất nhiên là thai vẫn còn nhỏ nên có thể tiến hành, nhưng theo cô, điều đó nhất định không nên, cháu còn nhỏ, hơn nữa nạo phá thai cực kỳ nguy hiểm cho cháu trong quá trình tiến hành và cũng không tốt cho thời gian sau này. Có nguy cơ dẫn tới không còn khả năng làm mẹ nữa. Hơn thế, những đau đỡn này thực tế cháu không phải là người phải gành chịu tất cả. Bây giờ nghe cô, về nói chuyện với bạn trai trước đã, xem 2 đứa tính thế nào, rồi nói chuyện với người lớn, đây là câu chuyện cả đời người,… huống chi,…em bé đâu có tội tình gì, nó là con của cháu, sau này sẽ giống như mẹ cháu và cháu, chính là tình cảm đó…”
Tôi không nghĩ một người vốn dĩ hơi khô khan như tôi hôm nay lại có thể quyết liệt được đến vậy.
“Nhưng bác sĩ ơi, cháu rất sợ. Cháu chỉ mới đang là sinh viên năm nhất thôi. Mẹ cháu sẽ không đồng ý đâu, sẽ đuổi cháu khỏi nhà mất.” Tôi thấy cô bé cầm sổ khám bệnh, tay run run, mặt tái lại, bắt đầu toát mồ hôi.
“Cô hiểu chứ, cô cũng là một người mẹ mà! Mẹ cháu sẽ không làm vậy đâu!” Tôi nắm lấy bàn tay của em đang lạnh ngắt đi vì sợ hãi.
“Nhìn cô này, thở đều, bình tĩnh lại. Sẽ không sao đâu, cháu về nhà ăn uống, nghỉ ngơi, ổn định lại tinh thần, sau đó nói chuyện với bạn trai, 2 đứa bàn với nhau về nói chuyện với bố mẹ rồi mới được quyết định. Không được vội vàng, không được gấp gáp, chuyện này thực sự cần lời khuyên của người lớn. Nghe cô, đừng áp lực quá nhé! Không sao đâu. Sau đó lần sau tới khám lại tới đây cô sẽ nói chuyện với cháu tiếp nhé!“
Tôi thấy em có vẻ nguôi ngoai. Cầm sổ khám về, nhưng có vẻ trong đôi mắt ấy vẫn còn nhiều lo lắng. Tôi không biết được cô bé này ngày mai sẽ ra sao, có thể em sẽ tìm tới một cơ sở nạo phá thai nào đó vào ngày mai, rồi thực hiện điều mà có thể em sẽ phải ân hận cả cuộc đời sau này. Nghĩ tới đấy thôi, có một cái gì đó cứ gợn trong lòng.
*****
Những bận rộn của công việc, đón tiếp những phụ sản mới, bệnh nhân mới khiến tôi tạm quên đi câu chuyện của cô bé đó. Cho tới một ngày, chừng khoảng hơn một tháng sau đó, tôi gặp lại cô bé. Lần này, thấy gương mặt em tươi tỉnh hơn lần trước tới khám rất nhiều, tôi vẫn nhận ra vì thời gian vẫn chưa quá lâu. Tôi hỏi: “Vậy là đã quyết định rồi đó hả cô bé?” Tôi cười rồi nhìn em. Cô bé hốt hoảng: “Ôi, bác sĩ vẫn nhớ cháu ạ.”
“Tất nhiên là cô nhớ rồi, quên làm sao được”. Cô bé bắt đầu kể cho tôi nghe về những quyết định quan trọng khi nói chuyện với bạn trai mình, cả 2 đều đồng ý sẽ về nói chuyện với bố mẹ, rồi cũng quyết định sẽ tiến tới kết hôn luôn. Ban đầu, bố mẹ em cũng rất sốc nhưng sau đó cũng đã chấp nhận chuyện này và đồng ý cho 2 bạn kết hôn với nhau. Hôm nay đi khám, còn có cả chồng mới cưới đi cùng. Tôi thực sự rất hạnh phúc vì chuyện này.
Tôi tiến hành khám thai cho em. Nhưng hình như có chút gì đó không ổn, tôi đã yêu cầu em tiến hành siêu âm và xét nghiệm luôn để có thể chắc chắn với những chẩn đoán của mình. Phán đoán của tôi không nhầm, em bé không được ổn cho lắm, em bé yếu ớt. Có thể là bởi vì giai đoạn trước em gặp quá nhiều căng thẳng trong tâm lý của mình nên đã gây ảnh hưởng tới em bé.
Cô bé cực kỳ lo lắng trước những điều tôi trao đổi. Tôi lại nhìn thấy gương mặt xanh lại. Tôi trấn an em: “ Không sao đâu, chỉ cần cháu làm theo những lời khuyên của cô, em bé chắc chắn sẽ ra đời khỏe mạnh.”
“Thật không bác sĩ, con cháu sẽ không sao thật chứ ạ!”
“Tất nhiên rồi, đã đến phòng khám thì phải tin bác sĩ chứ! Cô nói dối cháu thì đâu có giải quyết được gì đâu. Bác đã từng gặp rất rất nhiều những ca thế này và kết quả cháu biết không, chỉ cần mẹ bầu cố gắng, em bé nhất định ra đời khỏe mạnh.”
“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ!”
Buổi chiều hôm đó, tôi đã đưa cho em những lời khuyên cho mẹ bầu trong lần đầu mang thai, về chế độ ăn uống, chế độ nghỉ ngơi, luyện tập và đặc biệt cần phải bổ sung những thực phẩm nào trong thời điểm nào để em bé được khỏe mạnh. Tôi cũng hiểu đây là lần đầu mang thai của em và em còn quá trẻ nên mọi điều sẽ không dễ dàng, vậy nên, tôi đã mời cả chồng của em vào phòng khám để 2 vợ chồng có thể cùng nắm được, nếu vợ quên thì chồng sẽ nhắc. Nhìn đôi bạn trẻ với những lo lắng, ngơ ngác trong lần đầu làm cha, làm mẹ lắng nghe những lời khuyên từ bác sĩ, tôi càng cảm thấy công việc của mình trở nên ý nghĩa, thiêng liêng.
Niềm hạnh phúc của mẹ là thấy con khỏe mạnh, không lớn mỗi ngày
Lần thứ ba gặp lại em cùng chồng của mình. Tôi vẫn nhận ra dù mẹ bầu bây giờ nhìn cũng đã khác. Tôi may mắn vẫn là người được em lựa chọn tin tưởng, lần này khám thai xong cho em, tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì em bé đã khỏe mạnh và sức khỏe của mẹ cũng đã ổn định. Tôi thông báo cho cô bé cùng chồng, nhìn khuôn mặt lo lắng của đôi bạn trẻ, vừa mừng, vừa thương.
“Vợ cháu đã cố gắng rất nhiều bác sĩ ạ!” Anh chồng vừa nói, vừa ôm lấy vợ mình. Nhìn cả hai tràn ngập trong hạnh phúc.
Cô bé cảm ơn tôi, rất nhiều. Cười nhiều hơn và rất hạnh phúc khi tôi nói em bé rất khỏe mạnh. Có lẽ bây giờ, mới chính là lúc em đang cảm nhận nhiều hơn về hạnh phúc khi được trở thành người mẹ của mình. Phía trước của em sẽ còn rất nhiều những khó khăn, nhưng tôi tin, em cùng chồng của mình sẽ vượt qua được mọi thử thách.
Được gặp gỡ và trở thành “một mẹ bầu trẻ” đã có một quyết định sáng suốt hơn bao giờ hết. Tôi hạnh phúc vô cùng, cả buổi chiều hôm đó, không hiểu sao khi chia tay em cùng chồng của mình , tinh thần tôi phấn chấn lạ thường. Hạnh phúc của người bác sĩ sản phụ khoa như tôi có lẽ chính là như vậy. Trong những lần khám thai tiếp theo, tôi vẫn may mắn được là người đồng hành với cô bé đó và hạnh phúc vô cùng khi nhận được tin em đã sinh một bé trai kháu khỉnh.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn thỉnh thoảng lật lại tấm ảnh chụp cùng cô bé đó. Đến bây giờ, chắc đã đang trở thành một người mẹ rất tốt. Chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau trong một khoảng thời gian khá dài, có lẽ vì những bận bịu của công việc nữa. Thế nhưng tôi tin rằng, nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại nhau, vào một ngày không xa.
Vậy đấy, mỗi đứa trẻ khi đến với thế giới đều có một sứ mệnh riêng và sứ mệnh của người mẹ và bác sĩ là hãy hân hoan chào đón em bé ra đời.
Hà Nội ngày 20.8.2018
Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!